Van xin
Sông Bến Hải ngăn chia tình nam bắc
Cầu Hiền Lương sùi sụt lệ phân ly
Đất nước tôi giờ còn lại những gì?
Giòng máu đỏ tưới lên bờ ruộng héo
Thả chúng tôi đi và xin đừng níu kéo
Sợ lắm rồi, người hỡi hãy buông tha
Mang đi đi, kìa đó... những thây ma
Ồ, ghê tởm? không, không, tôi thương hại
Hãy mang về đi, đem về mà trả lại
Người vợ hiền bên cửa vẫn trông tin
Chồng ra đi mong tìm gặp thanh bình
Hay khơi mạch cho tuông giòng suối lệ
Hãy mang về đi, ồ thôi, đừng kể lể
Họ từ đâu, và đến để làm gì?
Giúp chúng tôi ư, thôi dẹp các người đi
Đừng bên xấu thân danh người đã chết
Họ đến đây nào phải đâu vì thích
Chỉ vì lầm hay áp lực nào xui
À, à thôi, tôi đã hiểu ra rồi
Các người dối rằng đưa họ đi tìm sống
Đất nước tôi bốn ngàn năm văn hiến
Không cần dùng lòng tốt các người đâu
Hãy về đi, để chúng tôi xây lại nhịp cầu
Dù vật liệu chỉ sức người và gỗ đá.
Vân Hà (TTHA)