Thầy đã đi rồi
Lửa... lửa... bừng lên sáng ngời ánh đạo
Dáng uy nghi, thầy tịch giữa ánh hồng
Ngọn lửa ngời lên, thiêu đốt cuồng phong
Bọn quỷ dữ rùng mình đầy kinh hãi
Thầy ngồi kia, con nhìn lòng tê tái
Thôi từ nay, còn đâu nữa thầy ơi
Thầy ra đi mong thức tỉnh người đời
Sớm tỉnh ngộ, quay về nơi Bến Giác
Ngày thầy đi, bao nhiêu người độc ác
Cũng ngỡ ngàng trong ánh mắt lương tri
Lửa, lửa... bừng lên ngời sáng nét từ bi
Thiêu tất cả những gông cùm nhơ bợn
Ngày thầy đi, những con người hung tợn
Bỗng rùng mình trở lại với lương tâm
Thoáng cau mày trong ánh mắt xa xăm
Họ đã hiểu, đã cảm thông, hối hận?
Thầy ra đi, tâm không hề sân hận
Dáng hiền hòa trầm mặc của người tu
Lửa, lửa... bừng lên soi sáng cõi âm u
Cứu tất cả chúng sinh đang chìm đắm
Thầy ra đi mong cuộc đời tươi thắm
Đem thân gầy chịu đựng nỗi gian lao
Thầy ra đi để nhân thế về sau
Không còn nữa cảnh nồi da xáo thịt
Con ngồi đây, giữa đêm trường cô tịch
Tiếng côn trùng rền rĩ vẳng bên tai
Con mơ rằng lời nhắn nhủ của thầy
Còn vang mãi trong con và tất cả
Thầy, thầy ơi, con hiểu rồi: nhân quả
Kẻ ác tâm nào bền vững được đâu?
Chỉ nhân lành mới được quả về sau
Đầy tươi đẹp, an lành trong cuộc sống
Thầy, thầy ơi, con bao lần hy vọng
Thầy trở về trong ánh đạo vàng son
Nhưng giờ đây, ôi ước vọng của con
Còn đâu nữa, khi nhìn thầy tự đốt
Nhìn cảnh ấy, con ngây người chẳng thốt
Một lời nào trong uất nghẹn đau thương
Thầy của con trần tục chẳng còn vương
Đã rũ sạch, lên đường về Tây Trúc
Vân Hà (TTHA)