Tạ từ
Trời trở gió, đêm nay trời trở gió
Giữa u buồn, liệm kín nỗi niềm riêng
Đêm rưng rưng nhạc gió vẫn triền miên
Ta lặng lẽ ngắm mây ngàn đen thẫm
Thời gian ơi, thời gian còn in đậm
Những vết hằn năm tháng rủ nhau đi
Kỷ niệm ơi, chừ biết nói năng gì?
Cho quá khứ chết dần theo quên lãng.
Đêm trở giấc quấn mình vào tia sáng
Hỏa châu rơi, lơ lửng hắt qua màn
Nghe côn trùng hòa điệp khúc thở than
Giữa cô tịch muôn người còn say giấc
Ta muốn hét vang cho vỡ tung mặt đất
Cho đảo lộn khung trời đang đè nặng trần gian
Cho bọn quỷ vương kinh hãi, ngỡ ngàng
Trong ngơ ngác, chúng lui vào đêm tối
Ta biết chúng sẽ không bao giờ sám hối
Dù lỗi lầm cao ngất chín từng mây
Rắc si mê, gieo u tối tràn đầy
Xua nhân loại vào vô minh muôn thuở
Giông bão ơi, ta tưởng chừng ngạt thở
Khi vòm trời còn vần vũ mây đen
Khi trăng sao mờ nhạt dưới hoa đèn
Và... vũ trụ kết muôn ngàn tinh tú.
Ta tưởng chừng ta đang còn say ngủ
Trong vô tư, bằng giấc mộng trẻ thơ
Trong hồn nhiên, không đợi cũng không chờ
Trong câm nín, bởi chưa biết gì để nói
Và hôm nay, ta như người từ cõi...
Thật mênh mông dịu vợi trở về đây
Ta xót đau, nhìn lá chết rơi đầy
Bằng ánh mắt ngỡ ngàng và kinh hãi
Chiều hấp hối, nắng vàng còn vương vãi
Trên chòm cây, ngọn cỏ, lối mòn xưa...
Dù luyến lưu thương biết mấy cho vừa
Trong ngào nghẹn, ta cúi đầu quay bước!
Vân Hà (TTHA)