Mơ xuân
Xuân này nữa, bao xuân rồi mẹ nhỉ?
Mái tóc già nhuộm trắng bởi thời gian
Chiều mồ côi nhẹ vướng áng mây ngàn
Trông cuối nẻo con nghe sầu man mác
Các em con, mẹ ơi, còn ngơ ngác
Sao anh con vẫn đi biệt chưa về
Và chị con nhìn cuối nẻo sơn khê
Rưng ngấn lệ nghe thời gian trở bước
Các cháu con, mẹ ơi, sao vô phước
Tuổi ấu thơ chúng nào tội tình gì?
Sao phải đành chịu khổ cảnh phân ly
Cha đi, biết đến bao giờ trở lại
Còn anh con sao vẫn luôn đi mãi
Để mẹ buồn, em nhớ, chị chờ mong
Dù đang xuân, con vẫn thấy mùa đông
Trời rét buốt chưa thay bằng nắng ấm
Xuân năm trước, hoa mai phô màu thắm
Mùa xuân này cành huệ trắng màu tang
Xuân nào vui khi ngăn cách đôi đàng
Tình huyết nhục phân chia bờ Bến Hải
Mùa xuân đến con nghe lòng tê tái
Vui làm sao khi nam bắc hai miền
Còn kéo dài cuộc chinh chiến triền miên
Máu ai thấm, hòa chan vào mạch đất
Để vinh quang cho những người đã mất
Hay chỉ còn đau đớn kẻ đi sau
Xuân về đây, mang lại cả muôn màu
Hay vẫn chỉ giữ một màu tang tóc
Pháo mừng xuân sẽ thay cho tiếng khóc
Hay cố tình lấn át tiếng bi thương
Của hồn ma còn vất vưởng bên đường
Vì đói lạnh không ai buồn nhắc tới
Xuân về chi khi nào ai mong đợi
Tôi chỉ chờ nắng ấm giữ màu tươi
Cho trần gian lắng đọng tiếng reo cười
Cho tóc mẹ nhuộm màu xanh năm cũ
Cho chị tôi thôi không còn ủ rũ
Và chúng tôi hớn hở đón anh về
Cho mây buồn tan cuối nẻo đường quê
Ngày xum họp non sống mừng xuân đến
Vân Hà (TTHA)