Search:
View  Edit  Attributes  History  Attach  Print  Search
Menu VH / BÓNGNGÀYQUA

Menu

Options

edit SideBar

Bóng ngày qua

“ Lệnh vua hành quân trống kêu dồn … ” tiếng nhạc hùng hồn như tiếng trống lệnh của thời xa xưa vẳng lại. Nàng ngồi đấy mắt nhìn vào cõi xa xăm mơ tưởng đến ngày trở về của người chồng yêu dấu . Năm tháng qua… biết bao nhiêu mùa hoa nờ , biết bao nhiêu cảm giác ấm nồng, giá lạnh của bốn mùa xuân hạ thu đông. Bao nhiêu người dến , bao nhiêu kẻ đi những ngươi chinh phụ vẫn còn đứng đấy , chờ mãi cho đến khi hoá đá. Hình ảnh của nàng đã trở thành đề tài cho rất nhiều thi nhân , nhạc sĩ , …

Hương đã xuất sắc trong vai “người thiếu phụ Nam Xương” của buổi diễn cuối khóa hôm ấy để lại trong lòng khán giả những ấn tượng thật sâu sắc . Anh là 1 trong những khán giả đến tham dự hôm ấy. Anh bị rung động mạnh bởi người con gái nhỏ nhắn với gương mặt đượm buồn trong đêm diễn. Vào cuối buổi diễn Hương nhận được 1 bó hoa hồng tím nở rộ tuyệt đẹp cùng với lời chúc thật dễ thương từ đứa bé gái phụ việc sau cánh gà. Hỏi mãi mà cô bé vẫn chẳng chịu trả lời người lạ mặt đã gửi hoa cho Hương là ai, Hương đành ra về với nỗi băn khoăn về món quà bất ngờ và người hâm mộ bí mật của mình. Hương không hề hay biết rằng đó chính là khởi đầu cho tình yêu của mình.

Ngoài đời thật Hương là 1 cô gái trẻ , xinh xắn , vui nhộn và dí dỏm khác hẳn với cái dáng vẻ của 1 người “thiếu phụ Nam Xương”. Hương đã quen anh rất tình cờ và yêu anh . Tình yêu của Hương và anh không hề gượng ép, tự nhiên và trong sáng giống như cái tuổi đẹp nhất của đời người. Thế rồi một hôm anh bảo Hương hãy cùng anh về nhà ra mắt ba mẹ anh.Hương biết mình chưa đủ khôn khéo để chinh phục được tình cảm của gia đình chàng. Thế nhưng Hương đã yêu –thật đơn giản , bởi vì Hương cũng chỉ là một cô gái như bất cứ cô gái trẻ nào – đầy tình cảm và mong muốn có một người yêu để cảm thấy mình không cô đơn – Có phải đó là tình yêu thật sự không ? Hương vẫn thường tự hỏi như thế – bởi lẽ Hương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm vợ, làm mẹ cả . Đối với nàng , mỗi buổi đi về có người đưa đón , chủ nhật , ngày lễ có người dẫn đi xem phim , nghe nhạc , ăn kem … Thế là vui rồi . Cần gì phải ràng buộc vào một gia đình cho nó mất tự do ? Nhiều lần chàng đã đề nghị Hương về nhà để giới thiệu với cha mẹ , thân tộc nhưng Hương đều từ chối viện lẽ còn sớm quá … ấy thế mà tình cảm gắn bó giữa họ đã kéo dài gần hai năm rồi đấy . Nếu cứ như thế thì không có gì để nói nhưng … chuyện đời không đơn giản và phẳng lặng như mặt nước hồ thu mà các thi sĩ vẫn thường mô tả trong thơ. Chàng đột nhiên vắng bóng . Đã hai tuần rồi Hương mong đợi , ngóng trông . Thế mà chàng đã biến mất không một dấu hiệu nào báo trước .Khi có nhau Hương thấy mọi chuyện bình thường và đơn giản gần như điều đó có hay không cũng được , không ảnh hưởng gì đến cuộc sống thường nhật của nàng . Vậy mà hai tuần nay Hương gần như ăn không thấy ngon , ngủ không yên giấc bởi một lo lắng mơ hồ khó tả nào đó. Cứ ngồi không là tâm trí nàng lại nghĩ vẩn vơ. Hay là anh ấy đã có người khác , đã quên mình rồi ? Hay là anh ấy gặp chuyện bất trắc nào đó chăng ? Bởi Hương không thể nào tin được chàng đã thay lòng đổi dạ. Từng ấy năm quen biết, yêu nhau . Chàng đã yêu Hương thật sự và không hề gian dối . Ngay cả việc Hương đề nghị đợi nàng đến khi tốt nghiệp xong rồi mới tính đến chuyện cưới xin , chàng cũng đã đồng ý và thôi không buộc nàng phải đến trình diện với bố mẹ chàng nữa . Chính vì thế mà bây giờ Hương cảm thấy đau khô thật sự vì không giám đến nhà chàng để hỏi xem thực hư thế nào ? Những lúc sống bên cạnh chàng Hương đã xem thường, Hương không hiểu được mình là người có diễm phúc hơn biết bao nhiêu người khác , Hương không biết trân trọng tình yêu đầu đời mà chàng đã tặng mình . Hương chỉ biết hờn ghen , giận dỗi mỗi lần gặp nhau để chàng phải dỗ dành, năn nỉ …

Sáng nay có một cô bé khoảng 13 tuổi, xinh xắn dễ thương tìm đến trường học của Hương. Cô bé có đôi mắt to tròn đen láy và hao hao giống chàng , cô bé ngập ngừng :

- Chị có phải là chị Hương , bạn anh Sơn em không ? Trước khi đi anh ấy dặn em khi nào anh không về nữa , hãy đưa chỉ quyển nhật ký này :

- Anh ấy đi đâu thế ? cho chị biết được không ?

- Chị cứ đọc quyển “nhật ký” của anh sẽ rõ . Anh ấy không muốn đi nhưng bố mẹ em cứ buộc anh phải đi để có tương lai , bây giờ thì …chắc anh ấy không về nữa đâu . Bố mẹ em cũng ân hận lắm .

Đôi mắt cô bé rưng rưng , Hương linh cảm một điều gì đó thật khủng khiếp đã xảy ra với chàng trong chuyến đi xa ấy . Nếu như mình đến với anh ấy , nếu như mình gặp bố mẹ anh ấy hay … nếu như hai người đã đính hôn luôn thì chắc anh ấy không ra đi đột ngột như thế . Và mọi chuyện sẽ không lỡ làng đến thế đâu . Hương đã đọc xong cuốn “nhật ky” của chàng . Nước mắt nàng cứ tiếp tục rơi ướt đẫm cả chiếc gối thêu đoá hồng đỏ thắm . Bây giờ màu hồng thắm đã ngả sang màu nâu nhạt nhòa nước mắt . Lần đầu tiên trong đờiHương đã khóc thực sự – khóc và đau khổ tột cùng !Nỗi đau âm thầm đến với nàng cũng như niềm vui đã lặng lẽ đến trước kia . Không ai biết cũng không ai hay , bởi Hương rất ít bè bạn và nhất là khi có chuyện riêng tư , nàng lại càng cố dấu bạn bè hơn nữa . Ba mẹ cũng không biết , các anh , chị em cũng không ai biết để mà chia sẻ , an ủi. Gía mà biết đích xác rằng chàng đã chết , mộ chàng nằm ở một nơi nào đó trong nghĩa trang , để được hàng ngày thăm viếng tới lui, Hương tin chắc rằng mình sẽ có thể nguôi ngoai để sống với những kỷ niệm đã qua – thế nhưng … chàng đã mất tích ở một nơi xa xăm nào đó Hương cũng không hình dung nổi . Chốn sông nước nghìn trùng , biết nơi nào là bờ bến an nghỉ của chàng ?Hương tưởng như tim mình bị vò xé , tan nát ra trăm nghìn mảnh mỗi lần nhớ đến, nghĩ đến những ngày nồng thắm của mối tìng đầu . Gía mà bây giờ đóng lại vai “Người thiếu phụ Nam Xương” chắc là Hương sẽ đóng xuất sắc bằng cảm súc thật của chính lòng mình , Hương sẽ khóc bằng nước mắt thật , bởi Hương cảm thấy mình đang hoá thân làm thiếu phụ Nam Xương dù thời gian và không gian có khác đi , dù hoàn cảnh riêng nàng và thiếu phụ Nam Xương có ít nhiều dị biệt –chàng đã đến, và chàng đã đi , nhưng vẫn còn đó … mối tình chưa trọn của hai người … vẫn còn đó … thời gian và vết hằn năm tháng mỗi ngày , mỗi ngày để lại trên trán Hương những nét ưu tư, sầu muộn và… cô đơn !Bởi không dễ gì thời gian sẽ trả lại cho Hương những gì nàng đã đánh mất !

Vân Hà(T.T.H.A)