TÌNH EM
“Buổi trưa nào em đã ở bên anh
Hai đứa ở hai đầu giòng nước mắt”
(Cảm đề khi đọc tập thơ của Ngoạn)
Như con thiêu thân lao vào đốm lửa
Hai chúng ta cũng lao vào đêm tối,
Đêm mông lung sống với trăng sao
Dù ánh trăng lu mờ đến nỗi
Không nhìn rõ mặt người
Có phải em là định mệnh
Hay là đoá hoa xuân chợt đến
Muộn mằn
Khi muà xuân đã qua
Những con suối đã khô kiệt
Chỉ còn màu vàng của lá hoa rũ héo,
Lẽ ra anh đã ra đi, khi nhận thấy ngọn gió đông,
Đang cười chum hoa năm ngoái
Lẽ ra chuyến đi ấy phải sớm hơn,
Không có ai vẫy chào tiễn biệt,
Trên bãi khuya, trên ga tàu,chỉ có ngọn đèn vàng,
Lẽ ra, người đàn ông ấy sẽ làm việc được nhiều hơn,
Nhưng người đàn ông ấy,
Đã ngã quị ở ga cuối cùng
Trước khi đến khải hoàn môn
Chỉ vì đôi mắt phát ra ánh sáng dìu dịu và mờ ảo
Bên hàng cây xanh hay giòng sông,
hay một điềm bất kỳ
Định lý nói rằng đều kẻ được một đường thẳng
đến tận trái tim
Làm bừng dậy một thiên thần ác thú
Như ngọn lửa âm u
Soi đêm đen tìm một góc hạnh phúc giây lát
Giấc mơ đã thiêu đốt họ,
Trong niềm vui hoan lạc dù sau đó
Họ phải trả giá vô cùng đắt đỏ
Chuyện tình
Trả bằng nước mắt, bằng tuổi thanh xuân, bằng những gì họ dành dụm trong cả một đời
Chỉ tiêu một lần đã hết,
Em ơi thiêm thiếp sóng trùng,
Mênh mông biển gió hãi hùng không gian,
Cuộc chơi trả giá vô vàn,
Phút giây hoan lạc muôn ngàn năm đau
Lối về phơ phất hồn lau,
Hoa đào năm ngoái còn đâu nét cười.
PHẠM TRƯỜNG LINH