Ngày xưa
Cho một người
Rồi một hôm lá me buồn trút gió
Trời về chiều hoa nắng đổ xiêu xiêu
Em thờ thẩn đếm chân sầu đại lộ
Tưởng hồn đơn bay bổng tít chân diều
Em thấy anh xa vời như mộng ảo
Và em là chim én nhỏ tha phương
Tung cánh mõi em mơ về bến Đạo
Tạm tìm quên khi lạc cõi vô thường
Trong hương khói có anh về ngự trị
Em ngỡ ngàng lo sợ vội cầu xin
Trên chín phẩm tòa sen cao chất ngất
Ngài mĩm cười ban bố một niềm tin
Đừng hốt hoảng, con ơi đừng chạy trốn
Không khổ đau nào phải kiếp con người!
Nhìn thật thể chưa biết mình tâm bệnh
Sao vội vàng lẫn tránh muốn an vui?
Em chợt tỉnh, phút thần giao huyền nhiệm
Nhớ về anh mấy độ đã luân hồi
Khuôn mặt ấy nửa đêm về lưu luyến
Năng hình hài em khấn nguyện song đôi
Khấn cho em một mùa trăng sáng tỏ
Để mai này hoàng hậu bước lên ngôi
Cho anh hết cả chân mây đầu gió
Để anh vào tất cả nụ hôn môi
Và em nghe chừng như chưa thoát khổ
Không vừa lòng cũng chẳng biết mơ chi
Đôi cánh nhỏ nhưng lòng tham vô độ
Muốn chở đầy nên nặng gánh cuồng si
Rồi hôm nay em nhìn anh khác trước
Không dỗi hờn khi dấn bước lang thang
Em đã biết những gì em sẽ được
Trong cuộc đời dong ruỗi kiếp đa mang
Lá me vàng rụng đầy trên lối cũ
Trời hoàng hôn sao đẹp quá anh ơi
Như mộng ảo và như là đích thực
Niềm tin yêu, em bắt được đây rồi!
Anh có biết hồi chuông nào ẻo lã
Đi vào hồn thế tục giữa đêm nay
Không xa lắm, anh ơi, kìa trước mặt
Cả chúng mình tan giữa gió heo may.
Diệu Nga (THY)