Mẹ con
Thương tặng má của con
Tia sáng trên trời cao vút cao
Bóng người thương mến đẹp làm sao
Má ơi có phải là tiên nữ?
Hiện xuống trần gian tự thuở nào?
Dù có ra đời, có lớn khôn
Con cần có má ở bên con
Những khi đau khổ ngồi tâm sự
Với má cho con bớt tủi hờn
Con tức người ta má biết không?
Nhưng con vẫn phải giấu trong lòng
Cuộc đời tàn nhẫn, vô lương lắm
Đâu phải như là con ước mong
Nước mắt mồ hôi đổi bát cơm
Còn gì chua xót đớn đau hơn?
Nhưng con sẽ giấu niềm riêng đó
Má biết làm chi để má buồn!
Con nào có biết má yêu thương
Những lúc đêm khuya đứng cạnh giường
Sau cơn sốt nặng con bừng mắt
Thấy má hoen mờ như khói sương
Rồi lúc con hờn giận mẹ cha
Con thường ao ước bỏ đi xa
Má ơi đến lúc đời con trẻ
Phải bước lưu ly phải bỏ nhà
Là lúc con thường thấy quạnh hiu
Rồi mưa, rồi nắng cả trăm chiều
Sức người nhỏ bé làm sao đỡ
Gió tạt, sương trùm lạnh bấy nhiêu!
Vì thế nên con sợ cuộc đời
Con thường lặng ngắm lá vàng rơi
Để nghe lo sợ từng thu chết
Từng cánh thời gian rụng nửa vời
Má đừng lo lắng với bâng khuâng
Con khác người ta, khác vạn lần
Đừng khoác cho con màu áo mới
Đừng tìm cho trẻ áng phù vân
Con muốn hoa cười như nét môi
Không tô bằng phấn, trét bằng vôi
Con mơ cuộc sống không triền phược
Bể khổ trầm luân - khổ má ơi... !
D.N.