Chiều hôm qua
Chiều hôm qua em đứng nhìn ngơ ngác
Một cụ già run rẩy tóc sương pha
Vai gánh nặng cúi khom nhìn đống rác
Tìm đồng rơi, của vãi dưỡng thân già
Em đứng lại làm thân âu yếm hỏi
Ông về đâu, đường phố sắp lên đèn?
Ông đứng lặng, mắt rưng buồn không nói
Nhìn bâng quơ kẻ lạ lẫn người quen
Em ái ngại bụi đường tung trước gió
Tấm thân gầy lảo đảo bước nghiêng nghiêng
Chiều tắt năng âm thầm nghe nức nở
Giữa hoa đèn đô thị đẹp công viên
Em bỗng thấy cuộc đời đau đớn quá
Cụ già ơi lê lết được bao ngày?
Trên dãy đất phì nhiêu người nước Việt
Chiến tranh còn loang đỏ máu hăng say
Đồng bào đó phố phường nô nức sống
Nhưng lạnh lùng ông lão chẳng người thân
Em muốn nói người ơi điều ước vọng
Nhưng mà thôi, ấp úng biết bao lần
Em muốn phủ tình thương lên đống rác
Cho cụ già chớp mắt đón tin yêu
Em muốn hỏi cho lòng thôi ngơ ngác
Tại làm sao trần thế khổ đau nhiều?
Em muốn đốt trầm hương dâng cúng Phật
Để xin ngài tung rãi ánh từ quang
Cho vạn loại chung vui nguồn suối mát
Đẹp tình thương xa lánh kiếp cơ hàn
Em muốn tụng pháp màu thay tiếng hát
Lời mẹ ru êm ái quyện không gian
Cho vũ trụ ngủ say, tròn bóng mát
Cội Bồ đề lẫm liệt, mái bình an!
Diệu Nga (THY)